Một bên là người tôi hết mực yêu thương, dành trọn tấm chân
tình, còn một bên là người chú tôi luôn kính trọng và nể phục. Không thể ngờ cuộc
đời tôi lại có ngày roi vào hoàn cảnh khốn đốn như lúc này. Hai con người đó
lén lút sau lưng tôi quan hệ bất chính. Một người tôi gọi là vợ, một người tôi
gọi là chú, không biết phải nói mối quan hệ này là mối quan hệ gì nữa, một kẻ
vì ham giàu sang phú quý mà phụ bạc tình nghĩa vợ chồng, một kẻ chỉ vì ham mê sắc
đẹp mà chà đạp lên luân thường đạo lý, quên cả đạo đức làm người để gây ra những
chuyện không ai có thể chấp nhận nổi. Biết phải nói như thế nào mới đúng đây? Vợ
tôi ngoại tình với chú tôi hay chú tôi cướp vợ của tôi. Dù ai là người chủ động
thì chuyện họ gây ra cả đời này tôi không bao giờ chấp nhận tha thứ.
Chú tôi đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài, làm ăn rồi dần dần
nhập được quốc tịch bên đó, lâu lâu chú ấy mới về thăm quê một lần. Làm ăn xa
nhưng chú tôi luôn nhớ đến quê hương cũng như mọi người ở nhà, ai có khó khăn
hay vấn đề gì cần giúp đỡ chú ấy đều sẵn sàng hỗ trợ, thậm chí còn không tính
toán thiệt hơn, cũng chẳng yêu cầu hoàn trả. Bởi vậy mà chú rất được lòng mọi
người, với bản tính phóng khoáng và thương người ấy, chú tôi luôn được mọi người
dành cho tình cảm đặc biệt. Tôi cũng không ngoại lệ, trong mắt tôi chú không chỉ
là một người chú, chú còn giống như người cha thứ 2 của tôi, từ khi tôi còn đi
học cho đến khi tôi ra trường, rồi cả khi tôi lấy vợ chú tôi đều quan tâm và
giúp đỡ rất nhiều. Tôi luôn thầm cảm ơn chú và tự nhắc bản thân phải luôn ghi
nhớ tấm chân tình và sự giúp đơ của chú dành cho mình. Tôi luôn tâm niệm chỉ cần
chú lên tiêng, chuyện gì tôi cũng có thể làm, chỉ cần chú cần, tôi sẽ cố gắng hết
sức để phụ giúp chú bất cứ chuyện gì. Tôi và gia đình có được ngày hôm nay cũng
nhờ phần lớn từ sự giúp đỡ và bảo ban của chú. Trong lòng tôi luôn coi chú như
một ân nhân, một người thầy và cũng là một người chú tôi luôn kính trọng.
Vợ tôi là người làng bên, gia đình hoàn cảnh cũng không có
điều kiện nên nghỉ học từ sớm, vợ tôi đi làm công nhân may ở trên huyện, với mức
lương cũng chỉ đủ sống ở quê, chứ cũng không có dư giả gì. Hai chúng tôi quen
nhau trong một lần đi chơi trung thu, rồi bén duyên yêu nhau lúc nào không hay.
Vợ tôi tuy vất vả nhưng vẫn giữ được nét đẹp tuổi mới lớn, không ngoa khi nói
cô ấy xinh không thua kém gì con gái thủ đô. Lại được cái nết ngoan ngoãn chăm
chỉ nên khi tôi nói với gia đình hai đứa đang yêu nhau, bố mẹ tôi giục cưới
luôn, mẹ tôi bảo gặp được đứa ngoan hiền, chịu khó thế thì phải cưới liền tay
con ạ, để lâu ngày lại lắm kẻ dèm pha. Thế là chúng tôi quyết định kết hôn,
ngày tôi cưới chú bận công việc không về được nhưng chú gửi cho bố mẹ tôi món
tiền khá lớn để lo chuyện cưới xin cho tôi. Bố mẹ tôi không xin chú bởi cũng đủ
khả năng lo cho tôi, nhưng chú một mực nói coi đó là quà cưới chú chức mừng thằng
cháu đích tôn.
Chúng tôi cưới nhau được gần 1 năm thì chú tôi về quê chơi
thăm mọi người. Lần nào chú về cũng ở nhà tôi, lần này cũng thế. Nghe tin chú về
bố mẹ tôi giục hai vợ chồng sắp xếp công việc xin nghỉ ở nhà chơi với chú mấy
ngày, tại lần nào chú về cũng chỉ ở có vài ngày nên mọi người muốn cả nhà đông
đủ quây quần cho chú vui. Tất nhiên là vợ chồng tôi ủng hộ rồi, với chú tôi
luôn sẵn sàng bất cứ lúc nào, tôi cũng bảo vợ xin nghỉ mấy hôm để ở nhà phụ bố
mẹ tiếp đón chú cho chu đáo. Chú chẳng đòi hỏi gì cao sang đâu nhưng mình cứ
chu đáo được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, dẫu sao chú cũng là người giúp đỡ gia
đình mình rất nhiều từ trước tới giờ, có cơ hội là phải đáp nghĩa chú ngay. Đây
cũng là lần đầu tiên vợ tôi được gặp chú, tôi kể rất nhiều về chú với vợ nhưng
cô ấy chưa được gặp bao giờ nên lần này vợ tôi cũng háo hức được gặp chú lắm.
Lần này chú về ở chơi có 5 ngày nên cũng chẳng kịp đưa chú
đi đâu chơi, chú cũng không muốn đi đâu, bảo ở nhà chơi với mọi người cho vơi nỗi
nhớ nhà, nhớ quê. Ngày nào chú cũng quanh quẩn quanh làng rồi về ăn cơm với gia
đình tôi, chú khen vợ tôi lắm. Chú bảo nhất thằng đích tôn cưới được cô vợ vừa
đẹp người lại đẹp nết, cố mà đối xử tốt với vợ con ạ. Hai vợ chồng mau sinh cho
bố mẹ thằng cu cho các cụ phấn khởi. Được chú khen vợ tôi vui lắm, cô ấy biết
chú là người được cả họ yêu mến và kính trọng nên được chú khen như thế chắc chắn
là cô ấy cũng rất được. Tôi cũng được dịp mát mặt với những lời khen chú dành
cho vợ mình, chứng tỏ mắt chọn vợ của tôi quá chuẩn luôn.
Ngày chú đi, vợ chồng tôi đưa chân chú lên bến xe tỉnh, chú
dặn dò hai vợ chồng đủ thứ chuyện trên đời, chú nhắc chúng tôi phải nhường nhịn
nhau, yêu thương nhau rồi ở nhà chăm sóc bố mẹ, ông bà thay chú nữa. Có chuyện
gì khó khăn cứ nói chú sẽ giúp, không được giấu chú chuyện gì. Vợ chồng tôi xúc
động lắm, chú chẳng khác nào cha ruột của tôi, tiễn chú lên đường hai vợ chồng
lại về quay trở lại với guồng quay của công việc.
Cho đến một ngày, chỉ cách 6 ngày sau ngày chú tôi lên đường,
tôi bắt gặp chú tôi đang nắm tay vợ tôi bước vào một khách sạn lớn ở gần khu
công nghiệp vợ tôi làm. Tôi thực sự không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, rõ
ràng vợ chồng tôi đã tiễn chú cách đây 6 ngày, sao giờ này chú lại xuất hiện ở
đây, đã thể còn tay trong tay với vợ tôi bước vào khách sạn. Tôi suýt chút
không giữ được bình tĩnh lao đến hỏi thẳng mặt hai người họ đang làm cái trò gì
sau lưng tôi, gia đình tôi. Cố kìm nén cảm xúc của bản thân, tôi quyết định tìm
đến văn phòng thám tử gần chỗ làm,
nghe nói ở đó có dịch vụ thám tử điều
tra vợ/ chồng ngoại tình, họ có thể tìm được tất cả những bằng chứng cụ thể
về việc quan hệ ngoài luồng của đối tượng mình cần điều tra. Tôi không tin người
chú mình luôn kính trọng lại có thể làm ra những chuyện như thế, càng không thể
tin vợ tôi lại có gan làm chuyện tày đình này.
Nhưng tất cả đều không như tôi mong đợi, sự thật là chú tôi
và vợ tôi có quan hệ bất chính. Chú tôi không ra sân bay đi nước ngoài mà thuê
nghỉ tại một khách sạn gần nơi vợ tôi làm việc, họ dấm dúi hẹn hò với nhau cả
ngày. Vợ tôi không hề đi làm như bình thường, ngày nào cô ấy cũng đến thẳng
khách sạn nơi chú tôi nghỉ lại. Hai người họ cùng nhau đi chơi, đi xem phim, đi
café rồi lại về khách sạn. Cuối ngày cô ấy lại tan làm như bình thường, không
ai biết họ trốn việc đi hẹn hò với nhau. Tôi thật không ngờ cuộc đời mình lại
có ngày rơi vào hoàn cảnh trớ trêu và khốn đốn như thế này. Tôi cũng chẳng biết
mình nên làm gì lúc này, cứ một mình bước lững thững một cách vô định. Tôi
không có cảm giác hận thù, cũng chẳng giận sôi máu như hôm nhìn thấy vợ cùng
chú vào khách sạn. Lúc này lòng tôi vô cùng trống rỗng, đầu óc hoàn toàn không
suy nghĩ được bất cứ chuyện gì, có lẽ cú sốc này là quá lớn với sức chịu đựng của
tôi. Hoặc có thể tôi đang bất lực trước mọi chuyện…
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.